Mỗi một con người từ khi chào đời đến lúc trưởng thành, rồi già đi, ai cũng đều phải trải qua. Trong hành trình đó, biết bao là kỷ niệm, hồi ức có cả những thứ đáng trân trọng, và cả những bài học đắt giá. Nhưng suy cho cùng, có lẽ gia đình chính là thứ hoài niệm cuối cùng và cũng là mái ấm chở che, yêu thương chúng ta, luôn chờ đợi bạn trở về.
Quyển sách “Cứ bước đi - tháng năm dài, vẫn mơ lần trở lại” của tác giả Hirokazu Koreeda sẽ cho chúng ta những hoài niệm lại về những gì đã qua, thật gần gũi, ấm áp và có những hối tiếc, thế nhưng lại rất lạc quan.
Bạn có phải là người xa quê hương, xa nhà, xa mảnh đất mình sinh ra, lớn lên cảm giác này chúng ta từng trải nghiệm. Chỉ khi nào trải qua bạn mới nhận ra những giá trị của tình thân, tình cảm gia đình thật đáng quý biết bao. Hay những lúc khó khăn và mệt mỏi với những áp lực của cuộc sống xung quanh, thì cái động lực làm bạn bừng tỉnh, chính là gia đình, mệt mỏi quá rồi, bạn sẽ thèm những cái vòng tay của bố mẹ, thèm những món ăn hương vị quen thuộc mẹ nấu, đơn giản chỉ là nồi cá kho quẹt chấm với rau luộc, thật sự những hương vị quê hương, hương vị quê nhà như thấm đượm trong tâm trí, trong hồi ức của những người xa quê. Nhớ đấy, nhưng chúng ta lại không thể sách ba lô lên và trở về nhà liền, đấy thật sự là những hối tiếc, nhưng không sao hãy làm tốt hơn công việc hiện tại, giành thời gian để về nơi thôi thúc ta, đừng để tháng năm trôi qua lại hối tiếc.
“Con bướm vàng kia nhé, là bướm trắng mùa đông không chết và vào năm sau đó, nó biến thành màu vàng rồi quay trở lại” - Hirokazu Koreeda
Là những hi vọng về những hối tiếc, rằng sẽ đợi ta phía trước để ta thực hiện, như hình ảnh con bướm mà tác giả đã hi vọng rằng, nó là con bướm trắng, không chết nhưng lại biến thành con bướm vàng quay trở lại.
“Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt ấy, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận ra được một sự thật hiển nhiên rằng chắc chắn bố mẹ tôi đã không còn giống như ngày xưa nữa. Tôi tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình đang già đi, dù như vậy nhưng tôi vẫn không hề làm gì cả. Giống như bố mẹ, tôi chỉ vô vọng đứng đằng xa và trông theo họ. Ngày hôm sau tôi lại quên sạch những chuyện xảy ra đêm qua, như mọi khi lại cảm thấy nặng nề và phiền phức với sự tồn tại của bố mẹ mình rồi ngay lập tức quay lại cuộc sống thường ngày không chút liên quan đến hai người họ.
Bố mẹ già đi là chuyện không thể tránh được và cái chết cũng là điều không thể thay đổi. Tuy nhiên việc hoàn toàn không thể can dự vào những chuyện này lại giống như một chiếc gai nhọn hoắt đâm sâu vào trong họng tôi và tắc nghẹn mãi ở đó.” - Hirokazu Koreeda
Quyển sách là câu chuyện của một người đàn ông cùng vợ về thăm nhà với dòng hồi ức đan xen quá khứ - hiện tại - tương lai, gợi cho người đọc nhiều suy nghĩ về mối quan hệ của các thành viên trong gia đình. Sách sẽ giúp bạn nhận ra ý nghĩa của tình cảm gia đình. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc có bố mẹ kề bên, bởi vì chẳng biết khi nào, bất cứ ai đều có thể rời đi. “Cuối cùng tôi đã không thể đi xem bóng đá cùng bố và cũng không lần nào để mẹ được ngồi trên chiếc xe ô tô của mình, bởi lúc nhận ra rằng “À, giá như lúc ấy mình làm thế này có phải tốt hơn không...” thì tôi đã hoàn toàn đánh mất cơ hội cũng như không thể nào bù đắp được những lỗi lầm khi xưa. Cuộc sống lúc nào cũng bị chậm một chút, đó là điều tôi đã chiêm nghiệm ra sau khi mất cả bố và mẹ.” (Trích “Cứ bước đi - Tháng năm dài vẫn mơ lần trở lại”).
Cuốn sách “Cứ bước đi - tháng năm dài, vẫn mơ lần trở lại” của tác giả Hirokazu Koreeda sẽ giúp chúng ta sống lại một phần những hoài niệm, và giật mình hối tiếc những gì chưa làm được, những gì còn có thể làm hãy cố gắng vì nó, đừng để rồi lại sống trong những hối tiếc.
Thông tin chi tiết: http://thuvien.uit.edu.vn/News/NewDetail/gioi-thieu-sach-cu-buoc-di-thang-nam-dai-van-mo-lan-tro-lai?fbclid=IwAR1TmB7AhFGdn5oyZtfADLZZ23C2KAH0DFlLiRdB1yv9BvbG04Mo6asa9iw
Hải Băng - Cộng tác viên Truyền thông trường Đại học Công nghệ Thông tin